"Thử nghiệm trấn Quang Phổ do Bàng Bằng làm chủ, kết quả làm giáo chủ đại nhân rất hài lòng, cao lắm chỉ hai tháng nữa thì dân trong trấn sẽ chuyển hóa thành thánh dân, có thể được thiên sứ tiếp nhận."
Ôn Văn phỉ nhổ: "Đánh cũng không dám nói gì, mắng cũng không dám chửi lại, trong đầu chỉ một lòng nghĩ tới giáo đường Vinh Quang, con người mà như máy móc, trong mắt bọn mày thì như vậy chính là thánh khiết à?"
"Không sai, đó chính là thánh khiết." Liễu Thương gật đầu đồng ý.
Ôn Văn nhịn không được bùng nổ văng tục: "Chó má! Nếu bọn mày thành công thì cũng chính đã đã giết chết người của cả thị trấn này!"
Mặc dù hiện giờ là tù binh của Ôn Văn nhưng Liễu Thương vẫn nhịn không được phản đối: "Con người sinh ra đã có tội nghiệt, kế hoạch này một khi thành công thì mọi người sẽ không vô cớ tức giận, sẽ không tham lam, sẽ không trầm mê dục vọng, cũng không sinh ra tội nghiệt!"
"Để thiên sứ quản lý thế giới thì sẽ không còn quái vật xuất hiện tạo ra bi kịch, hành động của bọn tao chính là để nhân loại không còn bị quái vật..."
Liễu Thương không thể nói hết lời, bởi vì hắn đã bị Ôn Văn đánh một bạt tai.
Cho dù bị đánh thì hắn vẫn không phục, cho dù đã biến thành tù binh nhưng trong đầu hắn vẫn chỉ có giáo đường Vinh Quang.
Nhưng mỗi khi hắn há miệng, Ôn Văn sẽ thưởng hắn một bạt tai, tới khi mặt hắn bị đánh tới sưng phù, Liễu Thương rốt cuộc không dám lý giải hành vi của bọn họ với Ôn Văn nữa.
Ôn Văn đương nhiên biết Liễu Thương muốn nói gì, đơn giản chỉ là mấy lời ngụy biện, nhưng Ôn Văn không muốn nghe, ngộ nhỡ thật sự nghe tới động tâm rồi phải làm sao?
Giáo đường Vinh Quang có thể làm người này sống chết tin tưởng như vậy, tức là lý luận của bọn họ nhất định có chút đạo lý.
Phải biết đối với người có chút cực đoan như Ôn Văn, ngụy biện rất có tác dụng, vì thế để đề phòng chính mình nhầm đường lạc lối, Ôn Văn lựa chọn không nghe.
Mà Ôn Văn cũng chưa từng hị vọng giáo dục loại phần tử cuồng nhiệt như Liễu Thương thành người bình thường, đó là trách nhiệm của cha mẹ hắn, không phải của đại thám tử Ôn.
Đợi đến khi Liễu Thương khuất phục, Ôn Văn tiếp tục hỏi: "Bọn mày làm thế làm để khiến người dân trong trấn này thay đổi, tao thấy thiên sứ kia hình như không có loại năng lực này."
Liễu Thương bị đánh tới sưng mặt, có chút nói năng không rõ: "Là vòng đá phía sau thiên sứ... vòng đá kia có thể phóng đại một ít tính chất đặc biệt của người nắm giữ, làm sinh vật cấp thấp ở xung quanh thay đổi bản chất hướng về phía người nắm giữ."
"Nói đơn giản là nếu để người tốt dùng cái vòng đá đó, tất cả người xung quanh sẽ biến thành người tốt, nếu để người điên dùng cái vòng đá đó thì người xung quanh đều sẽ biến người điên."
Ôn Văn hiểu rõ gật đầu, quả nhiên không ngoài suy đoán của anh, ít nhất thì thiên sứ Phổ Quang kia không có năng lực vặn vẹo tư tưởng người khác.
Cái vòng đá đó hiện giờ đang ở trong tay Ôn Văn, này chẳng phải là bây giờ Ôn Văn có thể vặn vẹo nhân tâm quy mô lớn à?
Đến khi đó anh thật muốn xem một chút, một khi nhóm người bình thường kia hướng về phía mình thì sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Khi trong lòng có suy nghĩ, Ôn Văn liền nhịn không được muốn thử một chút, anh rời khỏi chỗ Liễu Thương, tìm một góc không có ai nhìn thấy, lấy cái vòng đá kia ra.
Lúc cái vòng đá này ở phía sau thiên sứ thì chỉ là một món đồ như vật trang sức mà thôi, mà ở trong tay Ôn Văn thì to như là bánh xe vậy.
"Tuy mình không phải người tốt lành gì, nhưng chỉ thử một chút hẳn là không có vấn đề gì đi."
Ôn Văn đặt tay lên vòng đá, nhắm mắt lại, để siêu năng lực trong cơ thể kết nối với vòng đá.
Sau đó, vòng đá trong nháy mắt biến thành màu đen như mực, Ôn Văn có thể cảm giác được, có thứ thuộc về mình đang dùng một phương thức quỷ dị khuếch tán ra thị trấn nhỏ này, âm thầm thay đổi tư tưởng mọi người trong thị trấn này.
Hơn nữa không biết vì sao, Ôn Văn cảm thấy cảm giác sử dụng vòng đá có vẻ oách hơn thiên sứ nhiều lắm.
Anh đi tới trước cửa sổ một gia đình trong trấn quan sát, nhìn thấy người trong nhà từ biểu cảm hờ hững cấp tốc khôi phục lại dáng vẻ bình thường, tiếp đó vẻ mặt trở nên quỷ dị.
Trong mắt bọn họ, Ôn Văn mơ hồ hình thấy sự điên cuồng, một người đàn ông thậm chí còn cầm lấy một con dao mũi nhọn, liếm láp phần mũi dao một cái, thoạt nhìn như đang muốn tìm người chém nhau.
"Ôi cái đệt, hóa ra mình nguy hiểm đến vậy sao?"
Ôn Văn hoảng sợ, vội vàng ngừng hoạt động của vòng đá lại, màu sắc của vòng đá cũng trở nên bình thường.
Anh không ngờ chỉ một lần thử đơn giản vậy thôi mà suýt chút nữa đã khiến người dân trong thị trấn này biến thành người điên.
Ôn Văn nhìn vòng đá, trong mắt dần hiện ra biểu cảm kiêng kỵ, thứ này rất nguy hiểm, rất rất nguy hiểm!
Nếu Ôn Văn có ý xấu thì hoàn toàn có thể dùng thứ này chế tạo ra hàng trăm hàng ngàn người điên giống như mình!
Mà trong lòng Ôn Văn biết rõ, người như mình, một khi chú tâm làm ác thì có thể gây hại tới cỡ nào.
Phải biết, trước đây anh chỉ dựa vào năng lực của người bình thường đã có thể tóm được một con Vampire!
Bản thân Ôn Văn có thể dùng nghị lực mạnh mẽ để áp chế dục vọng điên cuồng trong nội tâm mình, nhưng người người khác thì có lẽ không thể làm được, một khi thứ này rơi vào tay người bất lương thì có thể chế tạo ra một trận tai họa.
Vì thế Ôn Văn lập tức dán cái mác nguy hiểm cho vòng đá này, niêm phong cất vào trong kho hàng trạm thu nhận, không thể tùy tiện lấy ra dùng.
"Lúc thiên sứ dùng thứ này, sức ảnh hưởng đối với người bình thường khá chậm, mà mình dùng thì lập tức thấy ngay hiệu quả, có lẽ giáo đường Vinh Quang có phương pháp bí mật có thể khống chế vòng đá này."
Lúc Ôn Văn suy nghĩ về cái vòng đá kia, người của Hiệp Hội Thợ Săn đã tới.
Bởi vì trong điện thoại nói rằng có liên quan tới giáo đường Vinh Quang, hơn nữa toàn bộ người trong trấn đều bị ảnh hưởng, vì thế chuyện đầu tiên bọn họ làm phong tỏa thị trấn này, không thông qua kiểm tra thì ngay cả gà cũng không bay ra ngoài được.
Dẫn đầu là một thợ săn râu ria xồm xoàm, khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ở giáo đường và nghe nói Ôn Văn đã giết một thiên sứ, cảm giác của hắn đối với Ôn Văn rất tốt.
Có điều khi nhìn thấy dây lưng trói chặt Liễu Thương thì sửng sốt, sau đó lại thấy vết thương trên người Từ Hải, ánh mắt nhìn Ôn Văn của hắn cũng có chút kỳ dị.
Dây nịt da này... có vẻ không phải là loại dây nịt đứng đằn.
Hơn nữa có vẻ đã bị hành hạ một trận, vị Ôn Văn này chỉ sợ là một người có sở thích cuồng ngược đãi!
Ôn Văn rất muốn giải thích là dây nịt đó là chiến lợi phẩm của anh sau khi bắt được một con quái vật không đứng đắn, có điều chắc thợ săn râu ria này sẽ không tin.
Chỉ hi vọng vị thợ săn râu ria này không phải người miệng rộng, bằng không phỏng chừng một ngày nào đó tin đồn có vị thợ săn họ Ôn nào đó thích dùng phương thức đặc biệt để hành hạ tù binh sẽ lan truyền khắp giới thợ săn mất.
Sau đó người thợ săn râu ria kia tiến hành tra hỏi Liễu Thương một phen, hắn không thể chỉ nghe lời nói của Ôn Văn liền khẳng định là giáo đường Vinh Quang có âm mưu gì đó với thị trấn này.
Có điều Liễu Thương đã bị Ôn Văn dạy dỗ dễ bảo, người râu ria hỏi cái gì thì trả lời cái đó, không hề có chút giấu giếm nào.
Được rồi, ở trong lòng Liễu Thương thì tất cả thợ săn đều là cao thủ tra tấn đáng sợ, vì thế hắn cực kỳ thức thời.
Nếu như lời khai của chấp sự giáo đường từng bị hành hạ vẫn chưa đủ sức nặng, như vậy chỉ cần kiểm tra người dân của trấn thì coi như chuyện này đã là ván đóng thuyền rồi.
Người dân trong thị trấn rõ ràng đã bị tẩy não một thời gian dài, mà người của Jimmy đoạn thời gian này vẫn hoạt động ở gần đây, hơn nữa quan trọng nhất là tuy bên ngoài người dân của trấn trông rất ôn hòa hiền hậu nhưng ẩn giấu bên trong là sự điên cuồng.
Mà sự điên cuồng đó chính là bằng chứng chứng minh giáo đường Vinh Quang có mưu đồ bất chính!
Tuy là, đây chẳng qua chỉ là một sai lầm nhỏ của Ôn Văn mà thôi.
Nhưng sai lầm nhỏ này khẳng định phải để giáo đường Vinh Quang đội nồi rồi, bọn họ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo